Món nợ thời gian
Mạc là anh bạn chơi nhạc. Trong nhà Mạc treo vài chục cái guitar, từ tí hon đến vĩ đại. Chả những thế, khắp nơi là những kỉ vật như cần đàn, bụng đàn, tượng đàn, tranh đàn, chẳng kể sách vở… Trong cơ thể mình thì chắc chắn là Mạc sử dụng các ngón tay nhiều nhất rồi, không kể phần não bộ thì khó mà quan sát được.
Ban nhạc của Mạc từ dăm năm nay có cô ca sĩ trẻ rất xinh đẹp, và very rocky. Không thể hình dung rằng một sức mạnh núi lửa có thể trào ra được từ một cô gái nhỏ nhẹ, trắng trẻo, mềm mại, tươi duyên như thế! Cách duy nhất để làm bạn sửng sốt lại chính mình về chuyện này, và làm lạnh sống lưng mình, làm dựng đứng hết cả loạt các chân lông của mình lên lập tức, làm mình ngạt thở… là hãy xem cô ấy cất tiếng hát một bài rock trong buổi diễn.
Là bạn của Mạc, tôi được mời dự một số buổi công diễn của ban nhạc này, được chào hỏi, chuyện trò thoảng qua với các thành viên của nó. Cô ca sĩ và tôi mới cùng chạm đến động từ “biết”, nhưng chưa cùng đạt đến động từ “quen”.
Thời gian trôi nhanh, nhanh hơn thật nhiều so với cái cảm giác là ta vẫn đếm được thời gian.
Năm ngoái khi gặp lại Mạc, tôi hỏi thăm ban nhạc của anh thế nào. Mạc bảo cả nhóm đang siêu bận làm cái công việc ghi nghiêm chỉnh một album các sáng tác đã có từ ít lâu nay của nhóm.
Rồi mấy tuần trước đây thế nào mà tôi lại gặp lại Mạc, rồi rủ nhau ra phố dùng café.
– “Sao, ban nhạc của Mạc thế nào rồi?”
– “Ban nhạc ấy à, nay tạm nghỉ.”
– “Thế Mạc không chơi nhạc nữa à?”
– “Có chứ, vẫn đi chơi với các bạn nhạc khác, chỗ này, chỗ kia.”
– “Thế cái album gì đấy, sao rồi?”
– “Ra rồi, đâu vào đấy cả.”
– “Thế sao ban nhạc ấy lại tạm nghỉ? Mệt quá rồi à?”
– “Đang phải tìm ca sĩ…”
– “Thế nàng ca sĩ cũ, hay như thế, mà bỏ ban nhạc đi à?”
– “Ừ, cô ấy bỏ đi hẳn rồi.”
Tôi thấy tiêng tiếc trong lòng hộ anh bạn… Mà có lẽ cũng hơi tiếc cho chính mình nữa (…?!)
– “Cậu biết không, cô ấy đã dồn hết sức để kịp hoàn thành cái album ấy với bọn mình.
Hơn một năm trước, tự nhiên cô ấy bị một cái nốt nhỏ trên da ở chân… Rồi nó lan ra. Lan ra…
Cuối cùng, cô ấy được cho biết, là số phận đã gọi mình…
Rồi cô ấy đứng lên, đưa ra dự án làm album, đốc thúc bọn mình phải cố kịp hoàn thành nó, bất kể bệnh tình cứ chồng lên, chất lên. Bọn mình ngậm tăm, cắm cúi công việc, suốt cả năm trời.
Cô ấy vẫn hát. Rồi ngồi trên xe lăn mà hát. Cô ấy hát đến cùng.
Và, cô ấy đã ra đi.
Mãi mãi.
Với bộ CD album đã hoàn thành trong tay mình.
Ở cái tuổi mà sắc đẹp và tài năng đang tụ hội ở chính mình.
Nay tôi thấm thía với cái món nợ ấy, cái món nợ có lẽ là quan trọng nhất trong đời sống. Món nợ thời gian.”
Tôi không dám nhìn Mạc nữa.
Tôi nhìn ra khung kính trước mặt quán café.
Tôi dụi mắt, những khối người di chuyển qua đó mờ trong mưa bụi.
Không biết mình có món nợ gì với thời gian không… họ có món nợ gì với thời gian không…