Chất vấn ai ?
Xét từ góc độ sức nóng của truyền thông, vừa rồi, các quan chức đáng ra phải bị chất vấn và các quan chức đã được Quốc hội lựa chọn để chất vấn rõ ràng có một sự lệch pha đáng kể. Đây là điều đáng phải lo lắng hay nên được vui mừng?
Tuy nhiên, không ít những người khác lại cho rằng đây là điều không chỉ bình thường, mà còn nên được vui mừng. Có thể, việc Quốc hội đã không hoàn toàn nghe theo truyền thông là điều có thật. Thế nhưng, tại sao Quốc hội lại phải nghe theo truyền thông? Chủ thể mà Quốc hội phải nghe theo là cử tri, chứ không phải truyền thông. Mà cử tri là cử tri, truyền thông là truyền thông. Có thể, ở một mức độ nhất định, truyền thông đã phản ánh được tâm tư, nguyện vọng của cử tri. Thế nhưng không có bất kỳ cơ sở nào để khẳng định rằng truyền thông bao giờ cũng phản ánh đúng tâm tư, nguyện vọng của cử tri. Hơn thế nữa, truyền thông còn có thể ảnh hưởng lên cả việc hình thành chính kiến, cũng như lên tâm tư, nguyện vọng của cử tri. Một sự kiện trở nên nóng, nhiều khi chưa chắc đã vì nó nóng, mà còn vì truyền thông đã cho thêm lửa vào.
Vậy thì, thông tin mà truyền thông cung cấp, chỉ nên là thông tin tham khảo. Các vị dân biểu phải quyết định dựa trên cơ sở của những nghiên cứu, phân tích và số liệu khách quan. Chúng ta ai cũng biết truyền thông là “quyền lực thứ tư”. Đây là một ông vua không ngai, nhưng vẫn là một ông vua thật sự! Nếu cơ quan quyền lực nhà nước cao nhất lại còn phải nghe theo truyền thông nữa, thì ai sẽ là quyền lực cao nhất hơn ai?
Cuối cùng, sự lệch pha so với truyền thông không phải là không đặt ra những thách thức to lớn cho các vị dân biểu. Trong các phiên chất vấn, cũng như trong các hoạt động khác, các vị dân biểu sẽ phải làm tất cả để chứng minh rằng họ đã có sự lựa chọn đúng đắn hơn.