Cắt tóc vỉa hè
Đi học? Chỉ cần dốt !
Hôm nay thấy cậu thợ vừa cắt vừa tủm tỉm cười, mình hỏi:
– Cậu có gì vui lắm hả?
– Cháu vừa đi họp phụ huynh cho thằng lớn sáng nay ông ạ
– Chúc mừng nhé, chắc nhất lớp hả?
– Đâu có, nó bét lớp ông ạ! Thế mới mừng chứ! Chả là hôm qua có bác cắt ở đây, đọc cho cháu nghe bài báo. Mà báo cháu mua cho khách chứ ở đâu đâu, nhưng cháu không đọc. Hoá ra hay đáo để ông ạ, người ta giải thích tại sao mấy cậu bét lớp sau ra đời đều thành công nhất lớp. Một ông còn đưa ra được 5-6 lý do gì đó để không nên học giỏi. Cháu mừng quá, 5-6 lý do thì ăn thua gì, thằng cu nhà cháu có cả tá lý do học dốt ấy chứ!
– Ừ, thì mừng cho cậu, nhưng tớ cũng thương mấy người có con học giỏi. Lâu nay họ cũng phải cố lắm đấy!
– Không sao ông ạ! Họ bảo con họ học giỏi “kiểu Mỹ”, nếu học giỏi “kiểu Việt Nam” thì mới gay cơ. Thành ra ai cũng vui vẻ cả.
Ra về, mình bối rối thực sự. Thời này đúng là khó biết thế nào là dốt, thế nào là giỏi, nên giỏi hay nên dốt nữa. Mà cái cậu cắt tóc này, chắc hồi đi học cũng thuộc loại giỏi. Chứ nếu dốt thì làm gì đến nỗi phải đi cắt tóc vỉa hè.
Chửi, thật đáng tự hào
Hôm nay mình khen tay thợ:
– Cậu cắt khá, chứ cái tay bên kia, chắc mới vào nghề hay sao mà kém lắm!
– Ngược lại ông ạ, hắn có thâm niên hơn cháu 5 năm đấy, mà chính là thầy dạy “vỡ lòng” cắt tóc cho cháu chứ ai!
– Lạ nhỉ, sao lại thế được?
– Thì tính nó thế. Thấy ai làm gì cũng chê, cũng chửi là “dốt”. Rồi cứ cho là mình giỏi hơn họ. Mà ông bảo, người như thế làm sao giỏi lên được. Như cháu ấy à, cháu chỉ để ý người ta có cái gì hay để học. Cứ chăm chăm tìm cái xấu của người khác để chửi thì còn học được ai, còn tiến lên thế nào được.
– Này, cậu con cháu Khổng Khâu đấy à?
– Lạ nhỉ, sao ông biết cháu họ Khổng?
– Thì tớ thấy cậu nói giống cái ông Khổng ấy: “Ba người đi trên đường, ắt có một người là thầy ta”. Nhìn ai cũng thấy cái đáng học, gì mà chẳng giỏi.
– Nhưng cháu nghiệm ra, người hay chê, hay chửi thì họ thành người dốt, nhưng họ làm lợi cho người khác ông ạ. Người ta biết cái sai để sửa. Mà họ có niềm vui tự cho mình hơn người. Thành ra, những người hay chê, hay chửi đó cũng đáng phục ông ạ!
Cái tay thợ này khá thật. Lâu nay mình hơi buồn vì thấy dân ta, nhất là “cư dân mạng”, dạo này có vẻ thích chê, thích chửi quá. Bây giờ ngộ ra một điều: dân ta thà hy sinh chịu dốt, để giúp cho người khác được giỏi. Thật đáng tự hào. Không như cái lão Khổng Khâu ấy, chỉ nhăm nhăm học lỏm người ta. Ích kỷ thế, giỏi mấy cũng không đáng trọng.
Có khi phải chửi cái lão Khổng ấy một trận!
Đúng quy trình
Không thấy cậu thợ quen đâu, đã định quay về. May sao đi thêm mấy bước thì gặp cậu khác. Cắt xong, nhìn trong gương thấy cái đầu mình sao xấu thế, mặc dù lâu nay thì nó vẫn xấu.
– Này, cậu cắt thế này mà không lo khách hàng kiện à?
– Ông có kiện đến Tổng thanh tra Hội người cắt tóc cháu cũng chẳng sợ. Cháu cắt đúng quy trình rồi!
Nó nói thế thì biết làm sao, “quy trình cắt tóc” mô tê thế nào, ai mà biết được.
– Cậu nói thế, chứ cái nhà gì cao cao dòm xuống lăng Bác ấy, cũng đúng quy trình, mà bây giờ mất an ninh quốc gia cũng chẳng ai biết làm thế nào để “cắt ngọn”.
– Ông nghĩ họ cắt dễ dàng lắm à? Phải làm cho đúng chỉ đạo lần lượt từ trên xuống dưới, có phương án được tư vấn, thẩm tra cẩn thận… Tóm lại là phải đúng quy trình!
– Cậu giỏi thế, sao chỉ cắt tóc vỉa hè?
– Cũng chưa tìm ra cái quy trình nào ông ạ.
Hôm nay bực thật. Đã không cãi lại được cậu cắt tóc, lại còn bị nó chém những 40 K. Chỉ được mỗi bài học: từ nay, làm cái gì, dù nhỏ như cắt tóc vỉa hè hay to như xây cái nhà, cứ phải hỏi “đối tác” trước đã.
Anh nào hứa làm “đúng quy trình” là tránh cho xa, kẻo có ngày mang vạ!