Mưa

Hôm nay mưa trở lại sau những ngày nắng chói, như một niềm an ủi bời bời cảm xúc buồn vui. Trái tim phập phồng nhói đau theo từng nhịp mưa hối hả đập vào cửa kính.

Mưa! Làm Mưa, ước là Mưa đã theo tôi từ thuở gặp mưa, quên mình đi trong dòng vô thức, ru mình trong chuỗi rơi, rơi xuống mãi hoài, mà chẳng có một tiếng “để làm gì?“ xa lạ với từng giọt mưa vọng lên trong triền miên ấy.
Mưa, hè nghiêng cơn sốt man man, tôi thấy mình mơ, mơ đạp cương trên cuộc đời rong ruổi từ muôn kiếp đến đây. Trong cơn mưa này cũng như trong mỗi cơn mưa kia giữa đời, tôi ngồi nhìn mình đội mưa, đi vào cõi lênh đênh, vẽ tròn một vòng trái đất, tròn và trong như mỗi giọt mưa đang rơi vào biển rộng, không lời… như mỗi giọt mưa từ trời chạm đất, ngân vọng tiếng vang vũ trụ đời đời…
Mưa từng giọt, thời gian chảy vào không gian, mưa từng giọt… gần xa quấn quýt, mưa từng giọt… dìu nhau già- trẻ, mưa từng giọt… chan chứa buồn – vui.
Trong tiếng mưa rào rạt, tôi như sờ được cảm giác hạnh phúc gặp lại cố tri, ngỡ như mưa từ hàng triệu năm hối hả đến bên, ngỡ như mưa chạy cùng trái đất rơi về, cũ như hơi đất mùa mưa, mới như thoáng gió mưa xuân. Trong mưa tôi gặp thời non dại, trong mưa tôi cảm được cội nguồn từng nơi từng chốn trên địa cầu. Trong mưa  ôm hoài nhớ nhung, trong mưa đắng cay xởi lởi ngọt bùi, trong mưa luyến lưu hồn đợi, muội mê long lanh chợt tĩnh, trong mưa bỗng thấy ngày xưa, bồi hồi chưa xong đã tràn mộng mị…
Chìm lĩm trong tiếng lao xao, tôi ngỡ mình đang ôm trái đất vào lòng, quay theo trái đất, rảo bước trên đất, theo mưa mà đi, theo mưa mà rơi, theo mưa mà vô cùng trời đất… Để rồi, một mai, CHẲNG CÒN NƠI ĐÂU LÀ CHỐN XA NHÀ…

Thái Kim Lan

Tác giả

(Visited 3 times, 1 visits today)