Blog lực
Chiều nọ, sau khi dán tay lên bàn phím hồi lâu, ông chợt thấy mình đã bị bất blog lực. Blog - trong một giai đoạn, đã đưa ông khỏi cảm giác vô nghĩa. Ông đã nghiêm trang kể chuyện. Đã rụt rè cởi mở. Đã rón rén bông đùa. Đã quá hưng phấn mà cợt nhả hay sỉ vả. Để rồi âm thầm xấu hổ song song với gặm nhấm khoái cảm nhận ra loài thú tưởng như tuyệt chủng mang tên xấu hổ đã trở lại khu rừng của lòng ông.
Trong vòng 2 năm, ông gặp và tương tác với nhiều người trong nhiều lứa tuổi hơn toàn bộ quãng đời trước đó.
Ông vui vẻ, ông hồi hộp, ông vội vã khi có nhiều tương tác. Ông cồn cào, ông bực bội, ông lo lắng khi không có tương tác hoặc không biết tương tác tiếp theo có làm khó dễ ông không.
Viết cho ai, viết cái gì, viết như thế nào… là những câu hỏi dù ông không cố ý phạm tội, tiềm thức ông ngày càng đặt ra nhiều. Như thể, trước khi đưa ra mỗi entry, ông phải trả bài trước mặt thầy giáo tiềm thức – một vị thầy rất khó tính trong môn nghệ thuật thu hút đám đông.
Ông thấy mình có ích trở lại. Ông hồi xuân tinh thần. Cũng có lần ông lăn tăn về chuyện đám đông dễ dãi bằng sự âm thầm rút lui ý tại ngôn ngoại tinh tế nhị (Biên tập viên xin chú ý, không phải lỗi chính tả. Xin độc giả chú ý, lấy hơi ở quãng này.) đòi đánh đổi sự duy trì lòng trung thành của họ đối với blog của ông lấy sự duy trì mãi những entry dễ dãi hoặc ít nhất, dễ hiểu. Ví dụ một entry có những câu vô nghĩa, rối rắm như vừa rồi là phản bội những người trung thành ấy một cách tàn nhẫn nhất. Nhưng ông tự nhủ ông khác họ, ông hòa nhập nhưng không hòa tan với họ. Ông chỉ cắm một ống hút, một đường truyền đạm thông giữa mình với họ. Một giọt máu đào hòa vào còn hơn để kệ ao nước lã trơ trơ. Với lại, càng ngày ông càng thấy rõ ràng, trong ao nước lã có khi có những thứ hay ho mà cơ thể hoang tưởng mình đầy máu đào không biết đến. Châm ngôn đã rành rành: 75% cơ thể bạn là nước.
Rồi ông có cảm xúc nhớ nhung comment của một vài người. Nhớ nhất của một người. Rồi ông offline. Răng giả bồi hồi. Rồi thấy con người đó cũng không khác gì trên mạng. Nói không khác gì cũng không đúng, nàng còn đem lại cho ông nhiều bất ngờ tích cực. Nên phải nói chính xác hơn: Khác xa những điều mà một con người luôn dự đoán sẵn sự bất ngờ tiêu cực như ông lo sợ. Nàng đã làm nặng thêm sự nhập nhằng tiêu tích cực của cuộc đời khiến ông không phân biệt được những sự (không) bất ngờ này là không bất ngờ hay bất ngờ. Chuyện này làm cả ông cũng tương đối đau đầu (và thích thú như quen ăn mù tạt) chứ không phải riêng độc giả như ta.
Sau này, khi đủ thân thiết để có thể biến suồng sã thành thi vị, ông nói với nàng rằng nàng đã treo đầu dê bán thịt dê. Nàng bảo: “Anh dê thì có”. Tất nhiên, nếu ta chưa trải qua những bối cảnh tơ lòng xốn xang tương tự – những bối cảnh có thể làm bất cứ tín hiệu pha trò nào cũng trở nên hài hước – ta sẽ tưởng ông với nàng là những người chẳng có vị gì. Họ có chứ. Nhưng nếu ta đã coi thường vậy thì cái thi vị đó ta cũng không với tới để cảm nhận được. Còn nếu đã thấy hay và muốn biết rõ hơn bối cảnh thi vị ấy sẽ tiếp tục thế nào thì sự tò mò vô bờ bến của ta sẽ giúp gặp blog của họ đâu đây. Thậm chí, có thể hẹn hò offline để cảm rõ hơn. Nghe một tay viết nghiệp dư tả về vị của sườn xào chua ngọt khác với răng và lưỡi tả cho.
Chuyện có lẽ đã dài mà quên phân tích và giải quyết vấn đề, ta trở lại cảm giác bất blog lực của ông. Cảm giác này khiến ông còn thấy trống rỗng, vô nghĩa hơn cả lúc trước khi chơi blog.
Nhưng việc đó cũng không có gì đặc biệt. Như bạn cai thuốc lá, lô đề, sex, thói ngủ nướng hay chém gió vậy, lần thứ 15 rồi. Cũng như những lần tuyệt vọng trong đời vậy. Cũng như những lần thấy nghệ thuật, tư tưởng hay nhân tính mạt lộ vậy. Nên chuyện có thể an nhàn kết thúc ở đây.