Chùm thơ của Việt Phương
Tia Sáng trân trọng giới thiệu đến bạn đọc năm bài thơ mới nhất của tác giả Việt Phương.
NUÔI
Tuổi thơ bất ngờ gặp lẽ sống
Đi từ người nghèo đến người nghèo
Tuổi cao dốc lòng nuôi hy vọng
Bao giờ tình yêu thành tình yêu
CÁI
Có một cái được gọi là trái đất
Ở đó có một cái tự gọi là người
Có một cái được gọi là sự thật
Ở đâu có cái được gọi là chúng tôi
HỎI
Ta lại lang thang phố phường Hà Nội
Trời có còn xanh như tuổi thơ chăng
Tóc đã bạc đầu thời gian dằn dỗi
Ta đang mắc tội với tối trăng rằm
Ta có mong chờ ngày hôm nay không
Sao nhiều những cảnh đau lòng quá thể
Ta có tạo ra ngày hôm nay không
Ai làm tươi hồng ai bôi đen thế
Ta biết hôm nay là thế nào chưa
Vượt qua hư ảo đến bờ sự thật
Bao nhiêu là thiếu bao nhiêu là thừa
Chừng ấy cũng vừa xin đừng để mất
TẬP
Chẳng lẽ không phê phán người cầm quyền
Dẫu quyền cao chất đầy bao thách thức
Cái tầm thấp còn có cơ vươn lên
Cái tâm bẩn dễ lao đầu xuống vực
Chẳng lẽ không phê phán chúng ta
Là người chủ mà để nhà nhiều rác
Chỉ bàng quan thoái thác trước gian tà
Đủ nhục nhã như vào hùa hưởng lạc
Dọc đường phố tiếng rao hàng như hát
Hoa đang chờ từng hạt nắng ban mai
Chọn đường thẳng nhỡ chẳng may đi lạc
Cửa đóng thì mở khóa tự bên ngoài
SANG
Giữa cơn rét hại xuân về
Mưa phùn sương tỏa não nề ngày đêm
Mầm tơ lá nõn nhú lên
Xác xơ tàn lụi cỏ mềm lại xanh
Trời mang một dáng sinh thành
Đất nhen một sắc thiên thanh ngập ngừng
Người nghe lòng bỗng rưng rưng
Có ai gọi ở lưng chừng nào đây
Từ lâu vun vén một ngày
Mới giao mùa đã sắp đầy giấc mơ